CHUYỆN “LÀM CHỦ” CHÍNH MÌNH – PHẦN 1

Mình luôn có ấn tượng và sự ngưỡng mộ nhất định với những người giỏi buôn bán, những người dù là đang đi chơi, đi tập, đi chợ thì tay chân ko ngừng bấm, miệng ko ngừng gọi người này điều phối người kia bán hàng, giao hàng… Có nhiều người tài giỏi và may mắn nên xây dựng được công ty lớn hơn, hoặc buôn may bán đắt nên có của ăn của để. Có nhiều người tài giỏi và chưa may mắn nên vất vả nhiều hơn.

Nhưng điểm chung mình nhìn thấy là họ tâm huyết với những sản phẩm họ làm, tâm huyết và có niềm tin vào sứ mệnh của business của họ, luôn nung náu phải làm gì tiếp theo không bao giờ được dừng lại bởi dưới họ là nhân viên, là gia đình, là những người khác đang sinh sống nhờ vào sự buôn may bán đắt của họ. Nhìn lại bản thân với ngót nghét 10 đi làm văn phòng cho các sản phẩm và dịch vụ của những founder khác, những lần stress đơn giản chỉ là những lần công việc không theo ý, cãi nhau với đồng nghiệp, hoang mang về performance… nhưng rồi mọi thứ cũng qua, mình chưa trực tiếp phải chịu trách nhiệm về doanh số hay sự sống còn của công ty lần nào.

Mức lương đủ để mình nuôi thêm em gái, ăn uống thoải mái, mua bất kỳ dòng mỹ phẩm hoặc bộ quần áo nào nếu mình lướt thấy và thích, đi du lịch thường xuyên… duy chỉ có tâm hồn mình luôn dành ít nhất 30p mỗi ngày để hoài nghi liệu mình có đang an toàn quá? Liệu mình có thể làm gì đó khác để tinh thần thấy tự do hơn và đúng với tính cách tự chịu trách nhiệm? Hoặc nếu ko thì sao?

 

Mình nghĩ nhiều tới mức không ra được gì cho tới hôm nay mình quyết định dừng công việc lương nghìn đô để bắt đầu ra “buôn bán”.

Mình bán đồ ăn cho chó.

Trong tay mình ko có gì ngoài kinh nghiệm làm marketing, với sự hỗ trợ của em gái và 1 tinh thần sẵn sàng lăn xả.

Mình phải quên hết các file báo cáo hàng tuần tính bằng tiền tỷ để gói từng bịch hàng vài chục ngàn. Tính nhẩm sương sương P&L NẾU bán hết stock đợt này thì lời được 800k 😊)) tương ứng với mấy ngày công của mình và em gái hai chị em quần quật.

Mà đó cũng là NẾU thôi…

Ngày 1, bán hàng hội chợ ở chung cư, traffic người qua lại thưa thớt, ko convert được ra đơn hàng. Mình mất bớt 1 chút ý chí và 1 chút tự tin so với ban đầu.

Ngày 2, ko khá khẩm gì hơn thậm chí tệ hơn vì cả ngày không có 1 đơn hàng nào. Mình giảm kì vọng lại chỉ cần bán sao cho doanh thu đủ cover chi phí book vị trí thôi là ổn.

Mình chuyển sang quan sát những gian hàng xung quanh, đủ mọi ngành hàng, đủ loại SP. Có người đến từ công ty riêng của họ, hội chợ là nơi tiếp cận người tiêu dung, quảng bá, phát sample…; có người setup gian hội chợ như là 1 trong rất nhiều điểm bán của họ, có người xem gian hội chợ chưa tới 1m8 này là cả nguồn sống, họ đi hầu như tất cả các phiên tổ chức, từng ly nước, từng cái bánh tráng bán ra là nguồn thu nhập chính của họ. Có những gian rất dễ bán hàng, có những gian người ta chỉ đi ngang nhìn chứ không buồn dừng lại xem thêm.

Và dù mô hình của họ là gì và bán chạy hay không thì mình thấy mọi người đều vui vẻ và bình thản, không ai thể hiện sự thất vọng hoặc lo lắng dù chung cư mình đang tham gia rất ít người qua lại.


Anh bên cạnh mình bán đồ ăn vặt, các loại xiên nướng. Anh thấy mình lần đầu đăng kí bán đồ ăn chó, anh cũng hơi bất ngờ. Anh khen POSM để bàn của mình ấn tượng, nhìn vui.

Anh khoe vợ anh mà thấy gian hàng của mình chắc gom hết vì bạn ấy lương 10 triệu mà hàng tháng chi đồ ăn cho chó hết 5 triệu.

Ngày hôm sau gặp lại anh lại nói để lát anh nói bạn anh ghé gian hàng của em, nó chăm mèo nhà nó lắm…

Mình biết những chuyện anh nói có thể chỉ là anh xã giao, nhưng ít nhất mọi người vui vẻ và không ai nói ra câu nào mang tính tiêu cực hoặc chê venue mà mọi người đang đầu tư không xứng đáng để bán hàng. Hoặc do mọi người quen rồi. Hoặc do đó là rule cơ bản trong buôn bán của các “tiểu thương” mà hôm nay mình mới được biết.

Nên từ đó dù ban đầu mình than với bạn bè rằng hội chợ ế quá, mình than với các bạn tới hỗ trợ mình rằng ế lắm, chỉ ngồi thôi,… Bây giờ mình ko dám nói câu đó nữa. Mình chỉ mới bắt đầu, mình còn được hỗ trợ, mình chưa dùng hết năng lực suy nghĩ của mình để lên định hướng các kênh bán hàng, thì làm sao mình nản được?

 

Cũng cảm ơn traffic vắng nên mình mới có thể ngồi viết ra được những dòng này, mình sẽ chăm viết hơn, vừa làm nhật ký, vừa chia sẻ hành trình tự làm chủ bản thân của mình. Hy vọng bản thân không ngừng cố gắng, cứng cỏi và tự tin hơn.

Comments

Popular posts from this blog

TẾT NGƯỜI LỚN

Chuyện làm Podcast...