"AN"

Thứ 7 - 26.09.2020

Cuối tuần nào cũng ngồi Coffee house, trên tinh thần là xử lý công việc trong tuần làm hoài không xong, nhưng thực tế là ngồi thẫn thờ về mớ lộn xộn trong đầu do bản thân mình tự vẽ ra.

Đối diện hàng quán decor đèn đóm đón trung thu làm mình cũng ngẩn ngơ nhớ lại hồi nhỏ. Tính mình hồi nhỏ muốn gì là đòi cho bằng được, gặp ba mình lại chiều mình nữa, đòi gì cũng chiều. Hồi nhỏ đòi được làm cho cái lồng đèn ngôi sao, mình nhớ có 1 đêm 2 cha con thức đêm đến khuya, chả nhớ mấy giờ mà khuya lắm, vì hổi nhỏ lại còn ở quê nữa ngủ sớm cực. Hai cha con lẽo đẽo ngồi chẻ tre rồi chuốt cho mấy cọng tre nó mịn, rồi nướng qua lửa để uốn cho cong, thì mới đóng lại thành khuôn hình ông sao, rồi mới mua giấy kiếng về bọc lại. Nghĩ lại thấy ba mình đỉnh quá, cái gì cũng làm được, lúc đó xong cái lồng đèn mà mình mừng như được mùa, à đúng hơn là tự hào, kiêu hãnh vãi chưởng, vì nó vừa to vừa chắc, cả làng chả ai có, đúng hơn nữa là chả ai rảnh mà ngồi làm cái đèn như vậy.

Khi có ai hỏi về ba, chắc đầu tiên mình sẽ bảo ba mình đỉnh vl, cái gì cũng làm được, cái gì cũng biết làm, nấu ăn cũng ngon hơn mẹ, mỗi tội lười, làm được nhưng ít làm nên thành ra mẹ mình cực, mẹ mình lại là người hay lo lắng, từ nhỏ đến giờ, chưa bao giờ mình thấy mẹ mình được thảnh thơi, vui vẻ và hạnh phúc thực sự.

Ba mình là một người đặc biệt ít giống ai, thông minh, hài hước, nóng tính, cộc cằn. Mẹ mình là một người mẹ điển hình như toàn thể các bà mẹ khác, hay lo, hay cằn nhằn, thương yêu chiều chuộng người khác, hy sinh nhiều và chẳng bao giờ đòi hỏi cho mình một điều gì. Cả hai đều tuyệt vời (trừ một số rất ít những thứ mình không thích ở cả hai), cả hai đều xứng đáng được thương nhiều hơn, chỉ mỗi một điều là hai người không hợp nhau. 😀

Mình thương cả hai.

Mình vừa giống ba vừa giống mẹ, kèm theo những trải nghiệm của mình từ bé, nên một bài tử vi nói mình cái gì cũng có, chỉ thiếu mỗi "TÂM HỒN AN" thật là đúng. 
Mình có vẻ social, dễ kết thân, dễ nói chuyện và có nhiều bạn, nhưng mình không chia sẻ được cảm xúc thật, mình luôn đề phòng, luôn sợ hãi những đánh giá của người khác về cảm xúc của mình, nên người ngoài có thể thấy expression của mình không thật. Nhưng mình không sửa được, mình cứ âm thầm tự mình che đậy cảm xúc thật, tự mình đi tìm bản ngã của chính mình và nghĩ rằng như vậy là đúng và tốt nhất vì chẳng ai hiểu nổi mình.
Nó làm cho mình có dấu hiệu I'm addicted to my own chaos, mình thích ở 1 mình, thích ngồi suy nghĩ vẩn vơ, rồi quay lại với guồng quay cuộc sống một cách bình tĩnh, như chưa từng buồn.
Trạng thái luôn đề phòng này ngăn cản mình khỏi những thông cảm và cởi mở thực sự để yêu thật và được yêu thật. Nên nhìn lại, đúng là mình chưa có một mối tình nào gọi là thực sự yêu, vượt xa hơn cả những rung động, những quan tâm bình thường.
Cải thiện việc này là điều khó khăn, theo bài tử vi phải đến năm 29 tuổi mình mới làm được, nên ok, what will come, will come, chứ giờ mình thực sự uể oải và nuông chiều bản thân, mình chưa muốn gồng để thay đổi. Mình mệt.





Ơ kìa tự dưng viết khùng viết điên gì đây nhỉ :))~
Nhưng mà bài tới mình sẽ viết về ba mình. Người inspire mình nhiều thứ.








Comments

  1. Trang,

    Những bài viết của Trang, Minh vẫn đọc nhe, vấn hóng blog này mỗi khi có bài mới.
    Chỉ là lâu ngày tụi mình không liên lạc, Minh lo 1 ngày nào đó sẽ bay màu trong mắt Trang mất.
    Nhưng mà dù ở xa Minh vẫn dõi theo nha.

    P/s: Hóng tiếp bài về ba của Trang.
    Cố lên nhé cô gái ơi.

    ReplyDelete

Post a Comment

Popular posts from this blog

Chuyện làm Podcast...

CÔN ĐẢO - MỘT CHUYẾN ĐI SUNG SỨC =))