TẾT NGƯỜI LỚN

Năm nay kì nghỉ Tết của mình kéo dài 10 ngày. 
Không biết có phải vì mình đang có kế hoạch sống xa nhà hơn sắp tới không nhưng năm nay mình thực sự hưởng thụ và hạnh phúc với kỳ nghỉ Tết với gia đình. 
Ở cái tuổi gần 30 nồi bánh chưng thì tất nhiên mình không tránh được các câu hỏi liên quan đến lập gia đình, yên bề gia thất. Cũng không ai ủng hộ quyết định đi xa của mình vào thời điểm này nữa. Vì thú thực gia đình nội ngoại nhà mình đa phần là truyền thống và sống hướng về an cư lạc nghiệp, sống an phận, tối thiểu rủi ro.

Mình có tranh cãi với mẹ mình nhiều về quan điểm của lập gia đình. Mình phản ứng gay gắt với quy chuẩn của mẹ là tới tuổi thì phải lập gia đình, phải sinh con, dù cho cuộc sống không được như ý muốn, nhưng là phụ nữ thì nên nhẫn nhịn, chịu đựng và vun đắp, thì sau này sẽ hạnh phúc.
Mình thuộc kiểu người muốn sống hạnh phúc và có trách nhiệm với những gì mình chọn, nghĩa là nếu mình chọn kết hôn, thì mình mong gặp được người cùng tần số để chia sẻ được với nhau mọi thứ, không phải bạn tình, các bạn soái ca, người có tài chính tốt,... để kết hôn đại, hoặc nếu chọn sinh con thì mình muốn mình phải tự tin 100% về mặt tài chính, kiến thức, hiểu biết về việc chăm và dạy con để con có thể phát triển tốt nhất, chứ không phải chỉ đẻ rồi để trời sinh voi, ắt sinh cỏ.

Nhưng sau những tranh cãi với mẹ, mình hiểu và biết ơn thật nhiều những hy sinh của mẹ để bây giờ nhà mình mới có được những giờ phút bên nhau vui vẻ và hạnh phúc (trộm vía), ít nhất là đối với mình.
Mình nhìn thấy những gia đình ly hôn, cha mẹ có người đi bước nữa, có người không nhưng họ không còn ở chung, và con cái dù là lớn rồi và biết tự lo cho bản thân đi chăng nữa thì vẫn lạc lõng khi Tết đến Xuân về, hụt hẫng khi không thể ngồi ăn chung mâm cơm đầy đủ mọi người.

Mẹ mình là người phụ nữ Việt Nam truyền thống, nhẫn nhịn, hy sinh vì gia đình. Lớn lên trong nhà, quan sát những chuyện mẹ mình phải trải qua mình vừa ngưỡng mộ vừa thương vừa xót mẹ, vì mẹ đã từng khổ quá. Nhưng sau những lời "than" thì mẹ luôn nói cố gắng vì con. Nếu mẹ buông tay, sức mẹ có thể bắt đầu lại cuộc sống mới tốt hơn. Nhưng chắc chắn nhà mình không thể hạnh phúc, con và ba không thể sống tốt nhất, và mẹ tất nhiên cũng không thể cảm thấy đủ đầy khi gia đình không trọn vẹn. (Đây cũng là một suy nghĩ tiêu cực, mà nhiều lần mình tìm hiểu về tâm lý những người mẹ, mình đọc được nhiều bài phân tích hay, mình sẽ viết về lý do tại sao đây là một suy nghĩ toxic trong bài blog tiếp theo).

Những điều trên không đồng nghĩa với việc ba mình tệ hoặc ba mình không làm được gì, ba mình là người thông minh, chăm chỉ, nóng tính, và gia trưởng, có lẽ vì sự ôm đồm của mẹ khiến ba mình chủ quan và quên mất cách chăm sóc bản thân và người khác, khiến cho mẹ (và cả mình) lo lắng nếu như ba ở một mình thì sẽ khó khăn tới mức nào.
Cả ba và mẹ mình đều là những người tuyệt vời mà mình thương vô cùng, chỉ là cá tính quá khác nhau khiến cho mọi thứ không được hòa hợp, mà mẹ mình thường hay đổ cho không hạp tuổi, và yêu cầu mình chỉ nên tìm hiểu các bạn hạp tuổi thôi haha.

Nhưng mà đó là những chuyện của ngày xưa, trộm vía, ở thời điểm hiện tại mình cảm thấy may mắn vô cùng vì mỗi lần về đều được ăn cơm nhà đủ người. Nói chuyện cười đùa về mọi thứ trên đời. Và được ba mẹ ủng hộ các kế hoạch cá nhân (dù khiên cưỡng, ông bà chỉ muốn tôi kết hôn và sinh con thôi trời ơi).
Biết ơn cuộc đời cho mình cái Tết được hiểu nhiều hơn, được thương nhiều hơn và vững tin hơn vì mình biết sau lưng mình có gia đình luôn chào đón, dù cho những kế hoạch sắp tới còn dang dở và nhiều mông lung.

Khoe hai bình hoa tôi cắm năm nay hihi

Mình cũng hy vọng thiệt nhiều rằng sau bấy nhiêu năm thì duyên lành sẽ tới, mình cũng sẽ có người bạn đồng hành xứng đáng để làm ba mẹ yên tâm hơn, không còn lo lắng rằng mình sẽ ế chỏng chơ, sống ất ơ nữa nghen.
BMT, 01.02.2025

Comments

Popular posts from this blog

CÔN ĐẢO - MỘT CHUYẾN ĐI SUNG SỨC =))

Chuyện làm Podcast...

Phía Nam biên giới, phía Tây mặt trời.